Bó tay mẹ chồng xem cảnh sex của con dâu

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Lo dâu ngoại tình, mẹ chồng lén lắp camera trong phòng ngủ của tôi. Lúc căng thẳng vì cãi vã với tôi, bà miệt thị: “Chị làm chuyện ấy chả khác gì một gái đứng đường!”.


Mỗi người đều có không gian riêng của mình, nhưng tôi thì không. Tôi như kẻ bị lột sạch áo quần trước bàn dân thiên hạ, chẳng còn gì là bí mật riêng tư. Ngay cả trong phòng ngủ, tôi cũng cảm thấy bị xâm phạm khoảng không này. Không thể thoái mái thay quần áo, không thể tự do đi lại trong phòng với y phục mỏng manh, thậm chí, không thể thoải mái chung đụng giường chiếu với chồng.



Vì sao tôi lâm vào thảm cảnh này? Tất cả là bởi sự giám sát quá sít sao của mẹ chồng, vì chiếc camera đáng ghét mà bà gắn trong phòng ngủ chúng tôi. Vào khoảng nửa cuối năm ngoái, khi chồng tôi đi công tác tỉnh ngoài khoảng hai tháng, mẹ chồng tỏ ra lo lắng tột độ. Thường ngày, bà hay ngứa mắt chuyện ăn mặc, trang điểm của con dâu, thậm chí rủa tôi ăn vận kiểu gợi cảm như vậy là để đi “câu trai”. Tôi biết, chồng vừa bước chân ra khỏi cửa, bà đã lên kế hoạch quản chặt con dâu, thậm chí nhờ người âm thầm theo dõi tôi hằng ngày.

Sở dĩ tôi biết có “cái đuôi” thường xuyên bám càng mình là vì tôi bắt quả tang ả ta đang rình mò phía sau. Người phụ nữ này quả thực rất ngốc, chỉ số IQ như vậy làm sao đủ sức thực thi nhiệm vụ thám tử. Tối đó, tôi cùng vài người bạn gái rủ nhau đi dạo phố, ả ta bèn bám sát phía sau, như cái đuôi cứ bám dai như đỉa. Nhưng cách theo đuôi của cô ta thật thô thiển. Sau đó, chúng tôi bèn nghĩ cách cho ả vào tròng. Lúc bị tóm, cô ta bèn khai tuồn tuột. Người phụ nữ này tôi không lạ gì, chỉ có điều chẳng mấy khi trò chuyện.


Quan hệ mẹ chồng – nàng dâu từ cổ chí kim đều như thù địch, câu nói ấy quả không sai một khấc với trường hợp của tôi. Nhưng tôi thực lòng không muốn làm căng thẳng mâu thuẫn với mẹ chồng. Tôi biết, nếu làm to chuyện, đức lang quân sẽ là người chịu khổ hơn cả vì phải loay hoay xử lý mối quan hệ giữa hai người phụ nữ yêu thương của mình. Vì vậy, dù bất mãn với cách hành xử của mẹ chồng, tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ trước mặt bà. Tôi tin, đôi khi biến mình thành người câm điếc cũng có cái hay.

Nhưng, điều khiến tôi không thể ngờ tới, ấy là mẹ chồng tôi quyết định giám sát con dâu 24/24 mỗi ngày. Nhân lúc tôi vắng nhà, bà nhờ người lắp camera trong phòng ngủ của vợ chồng tôi. Mục đích của bà là muốn kiểm soát mọi hành động của nàng dâu, kể cả chuyện tôi có lên mạng chát chít để tìm kiếm bạn tình hay không. Quả thực, bà ta quá biến thái, bệnh hoạn.

Chính vì không biết mẹ chồng lắp camera nên tôi vẫn tự do thoải mái trong phòng ngủ của mình. Tôi cứ nghĩ, chỉ cần đóng sập cửa là có thể tận hưởng không gian riêng bất khả xâm phạm, muốn làm gì thì làm. Tôi đâu ngờ, sau khi chồng trở về, mỗi bận chúng tôi ân ái, những hình ảnh riêng tư của vợ chồng trẻ cũng bị bà tường tận tới mức “chân tơ kẽ tóc”. Sự thực khủng khiếp này chỉ bị bại lộ vào một lần cãi vã nảy lửa giữa tôi và mẹ chồng.

Nhân lúc chồng tôi vắng nhà, bà bèn to tiếng quát tháo, rồi móc mỉa tôi: “Chị làm chuyện ấy chả khác gì một gái đứng đường”. Tôi nghe thấy mà choáng váng, sa sẩm mặt mày, bèn đốp lại: “Mẹ đừng ăn nói kiểu loạn xị bát nháo như vậy!”. Tới lúc này, bà ta không nhịn nổi, bèn tung ra những cảnh ân ái của vợ chồng tôi rồi sẵng giọng: “Cô xem đi, có khác gì một gái làng chơi không!”. Tôi thực sự bốc hỏa, nên cũng xổ ra một tràng: “Đến cả gái làng chơi mẹ cũng biết, lẽ nào trước đây mẹ cũng làm nghề này?”. Dù biết câu nói ấy có phần hỗn láo, nhưng vì không nhịn được, nên tôi mới lỡ lời. Mẹ chồng phát điên, và rồi mâu thuẫn giữa chúng tôi đã lên tới đỉnh điểm.


Bố chồng tôi mất sớm, nghe nói là vào lúc chồng tôi chưa học xong đại học. Vì vậy, sau khi chúng tôi kết hôn, mẹ chồng ở cùng con cái. Dù bà vẫn có một căn nhà riêng nhưng vì thương mẹ, chúng tôi không nỡ để bà sống thui thủi quạnh hiu lúc tuổi già, Nhưng thật không ngờ, sống chung chạ lại sinh ra cơ sự này. Chồng tôi là một người dễ xúc động, sau khi biết chuyện, anh rất tức giận nên quyết định từ nay về sau sẽ để cho bà ở riêng. Thậm chí, anh còn tuyên bố: “Nếu mẹ không chịu nhận lỗi, từ nay về sau sẽ không có chuyện qua lại thăm nom. Một người mẹ như vậy thà không có còn hơn”. Đương nhiên, thái độ và cách xử sự của chồng tôi khiến mẹ rất đau lòng. Mục đích của bà chỉ là giám sát con dâu, sợ con trai bị cắm sừng. Chính bà cũng không ngờ, kết cục mình lại thành kẻ tội đồ.


Khi bị kích động mạnh mẽ, con người ta dễ buông ra những lời khó nghe. Bình tĩnh trở lại, chồng tôi bỗng cảm thấy hối hận về quyết định của mình. Dù rất giận hành vi của mẹ, nhưng anh vẫn là đứa con do bà đứt ruột đẻ ra, nên chuyện bỏ mặc bà bơ vơ một mình trong căn nhà trống huếch là điều khiến anh hết sức khổ tâm. Điều ấy, tôi có thể thấu tỏ. Khi tới một độ tuổi nhất định, ai cũng vậy, đều sợ sự cô đơn. Giờ chúng tôi để mẹ chồng sống một mình, không ai trò chuyện, hỏi han, quả không an lòng. Nhiều lúc, tôi cứ nghĩ, thảm cảnh này là do bà tự chuốc lấy, nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại, nếu sau này, khi tới tuổi của mẹ, tôi cũng bị con trai đối xử như vậy, đẩy ra ở riêng, thậm chí không thèm ngó ngàng thăm nom, làm sao có thể sống nổi. Tôi biết, chồng tôi cũng đã nghĩ tới trường hợp này.

Tôi bèn bày tỏ suy nghĩ với chồng, không ngờ, anh rất xúc động, ôm chầm lấy tôi rồi cả hai cùng tới nhà mẹ. Ba chúng tôi ngồi lại với nhau, trò chuyện bình tĩnh. Mẹ chồng tôi giờ đã thay đổi tính nết. Bà không còn nổi điên nổi đóa như xưa, mà điềm đạm nhận lỗi về mình. Tôi biết với một người có tính cách như bà, chuyện phải nhún nhường trước con trai con dâu là điều quá đỗi khó khăn.

Thế rồi, mẹ lại về nhà chúng tôi. Qua bao sóng gió, gia đình tôi càng thêm trân trọng nâng niu cuộc sống hiện tại. Quả thực, đời người vô cùng ngắn ngủi, chỉ vài chục năm đã nhắm mắt xuôi tay, cớ gì phải dằn vặt, dày vò nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng biến cố lần trước vẫn khiến tôi phải sống trong cảm giác bức bối, như có ai đang theo dõi mọi hành động của mình, như không gian riêng đã mất đi vĩnh viễn. Tôi biết, mình đang mang tâm bệnh. Tới khi nào tâm bệnh ấy mới chữa khỏi, tôi không thể trả lời. Nhưng tôi tin, chỉ cần chúng tôi sống tốt với nhau, tâm bệnh sẽ tự nhiên bay biến, bởi hạnh phúc có thể đẩy lùi mọi đau khổ, buồn thương của một thời quá khứ. Tôi tin là vậy!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 

Copyright © 2011 Bản quyền thuộc về blog làm sao nhỉ - Templates by blogger

TOP